Hồi xưa cấp 3,mình thích nhất là truyện :"Dưới bóng hoàng lan" của Thạch Lam,văn của Thạch Lam,phim của Trần Anh Hùng,Ozu..những thứ nhẹ nhàng như thế bao h cũng làm mình chùng lại..Và đôi khi,trong cuộc sống vốn chẳng yên ả này,bất giác một lúc nào đó nhớ lại những thứ nhẹ nhàng ấy thấy mình chao đảo quá,đã đi xa quá rồi..như một thoáng "hồi đầu thị ngạn" vậy.Êm đềm mà vẫn lấp lánh,như một cái mốc để ta nhận ra đâu là bờ...
Và rồi hôm nay vô tình đọc truyện ngắn"Trở về" của TL,vẫn giọng văn ấy,vẫn những chi tiết ấy,cũng là cái cảnh chàng trai xa quê trở về..bóng hoàng lan được thay bởi bóng tre làng,người bà h đây được thay là người mẹ già,cô Nga h đây là cô Trinh..đúng là vẫn như ngày xưa..chỉ có lòng người là thay đổi thôi..Nếu như Thanh ngày xưa vẫn mơ về làng quê như một chốn êm ả,cái cô Nga ấy vẫn đẹp đẽ,mang trong lòng một mối tình thơm ngát hoàng lan thì h đây,chàng trai với cái tên là Tâm nhìn quê nhà mình là cái nơi ngèo khổ mà chàng muốn tránh xa,cô gái kia trở nên quê mùa xấu xí..Thật lạ..cái tâm vô thường của con người...
...hay là cái tâm tham lam của mình muốn níu kéo,muốn giữ trong lòng mình một cái j đó được coi là toàn bích,đẹp đẽ và êm đềm.Đọc xong cảm nhận cuộc sống này phũ phàng thật..cuộc sống phũ phàng vì nó vẫn vậy,luôn trôi chảy..hơi buồn một chút...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét