Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2009

Khi hãy còn thở được!





Có bao h bạn nghĩ rắng sẽ có một giây phút nào dó bạn không còn có thể thở được nữa??Cái giây phút mong manh giữa sự sống và cái chết..và càng thấm thía hơn lời dạy của Đức Phật”đời người chỉ trong hơi thở”.Hãy nghe tâm sự của bạn ở địa chỉ ngumynu_55@yahoo.com.vn


Khi hãy còn thở được!


Tôi bị hen từ nhỏ và căn bệnh này đã theo tôi mấy chục năm nay.Đến là khốn khổ khi bị lên cơn hen,ăn một món gì đó là lạ,lên cơn hen,thay đổi thời tiết đột ngột cũng lên cơn hen,ngửi phải 1 mùi gì đó khó chịu lai lên cơn hen…

Mỗi khi lên cơn hen,tôi phải chồng rất nhiều gối để tựa ,thay đổi tư thế nằm ngồi,miệng há thật to và người quằn quại,khốn đốn vì thèm được thở.Cháy bỏng trong tôi là cảm giác mong ước,khát khao chỉ duy nhất một điều là được thở.Những người thân của tôi tận lực làm tấ cả những gì có thể chỉ để tôi có thể thở được.Từ đó,tôi mới thấy hơi thở là cần thiết,là quan trọng và giá trị tới ngần nào.Có 1 câu hát của TCS mà tôi rất tâm đắc:”Hãy sống giùm tôi,hãy nói giùm tôi,hãy thở giùm tôi”.Một câu hát bật ra từ lồng ngực khi tất cả mọi cơ quan dẫn khí thơ vào cơ thể tôi như mũi,khí quản..đều bị nghẽn cứng.

Cái khoảng thời gian cơn hen vừa bị cắt đối với tôi là hết sức tuyệt vời.Tôi chẳng muốn ăn uống,nói năng hay làm lụng bất cứ 1 cái gì,tôi chỉ muốn thở,thở cho đã,thở bù cho lúc không thể thở được.Tôi thở ngồi,thở đứng,thở nằm,thở nghiêm túc,thở giỡn chơi,.Tôi thấy mình thật là sung sướng và mình là người hạnh phúc nhất thế trên đời chỉ vì mình được thở.Với những trải nghiêm tôi chợt nhận ra nhiều điều mà trước đây tôi ko hề biết.Tôi khám phá ra bao bí ẩn của con người .Có lần,sau mấy ngày ngất ngư vì mấy cơn hen,tôi nằm thở hàng h đồng hồ,và sau đó tâm hồn phơi phới niềm yêu thương dành cho người cho đời,tôi xuống phố ra chợ,tới nhà bạn bè và nghe họ ca cẩm ,thấy những bất mãn khó chịu ở người này người kia về chuyện này chuyện nọ.Và tôi ngạc nhiên “không phải họ vấn đang được thở đó hay sao??”Và cũng nhờ những khoảnh khắc được thở trở lại,khi cơn hen đã đi qua mà mỗi lúc gặp thất bại tôi thấy sự viêc không đến nỗi nặng nề quá,bi đát thảm thiết quá.Tôi đã biết nhìn nhận sự viêc một cách an nhiên,nhẹ nhàng vì tôi nghĩ vẫn có thể giải quyết,vẫn có thể vượt qua cho dù gian nan,bế tắc đến đâu miễn là MÌNH CÒN THỞ ĐƯỢC

Có thể ai đó nghĩ rằng tác giả bài vết trên thật thiếu may mắn song mình lại nghĩ rằng bạn ấy may mắn hơn tất cả chúng ta vì duy nhất bạn ấy ý thức được sự nhiệm màu trong từng hơi thở của mình!

Không có nhận xét nào: