Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2009

vu vơ..

Blog Entry


Tự nhiên thấy ko còn xáo động gì nữa...cái tâm vô thường là đây! Đam mê đã hết hay là sự lười nhác bỏ dở chẳng đi tới cùng... Có thật là tình yêu ko..yêu một người khó vậy sao..? Hay là cái tôi trong mình quá lớn,chặn đứng những dòng chảy cảm xúc rồi...hay là cái ngưỡng của sự nồng nhiệt vẫn còn chấp chới trên kia?? Dù sao thì cũng khá dễ chịu..dễ chịu một cách nhàn nhạt..dễ chịu chỉ vì vắng bóng những con sóng..
Cái j là tốt cho mình h đây?có lẽ là dọn dep đống vỏ hướng dương kia.Bắt tay vào hoàn thiện những cái còn dang dở..

Thật chẳng muốn nghĩ mình là người bi quan tẹo nào nhưng đúng là vậy đấy..câu hỏi sống dể làm j tưởng chừng đã được giải đáp vậy mà thi thoảng lại đập vào mình một cách không thương tiếc thế này! có lẽ lời khuyên chân thành lúc này đây là hãy bước tiếp đi,và nhớ ngắm hoa hai bên đường đi vì thực sự chúng quan trong hơn phía cuối con đường,ở đấy chẳng biết có hoa không nữa mà nếu có thì chắc j đã đẹp và nhiều như bây h và ở đây?Và nơi cuối đường kia cũng chẳng là hết đường đâu,nó mở ra một con đường mới..

Không có nhận xét nào: