TỰ NHIÊN NHỚ VỀ LITTE PRINCE...
ĐÂY LÀ 1 ĐOẠN MÌNH RẤT THÍCH TRONG LITTLE-PRINCE..ĐOẠN NÓI CHUYÊN GIỮA CÁO VÀ HOẢNG TỬ BÉ
Nhưng rồi cáo trở lại với ý nghĩ của nó:
– Đời tớ tẻ nhạt. Tớ săn gà, người săn tớ. Tất cả loài gà đều giống nhau, và tất cả loài người đều giống nhau. Vì thế, tớ hơi chán. Nhưng nếu cậu cảm tớ, đời tớ sẽ rực nắng. Tớ sẽ nhận ra một bước chân khác hẳn mọi bước chân khác. Các bước chân khác sẽ làm cho tớ chui ngay xuống đất. Nhưng bước chân của cậu lại sẽ gọi tớ từ hang chạy ra, như là một điệu nhạc. Và cậu hãy nhìn kia! Cậu thấy không, ở kia, những đồng lúa mì ấy? Tớ không ăn bánh mì. Lúa mì đối với tớ là vô dụng. Các cánh đồng lúa mì đối với tớ chẳng có gì khêu gợi. Cái đó buồn lắm. Nhưng cậu có mái tóc mầu vàng kim. Thế thì sẽ rất tuyệt một khi cậu cảm hoá tớ! Lúa mì, vốn màu vàng kim, sẽ gợi cho tớ kỷ niệm về cậu. Và tớ sẽ yêu tiếng gió reo trong lúa mì...
MỖI CHÚNG TA ĐỀU CÓ TRONG MÌNH 1 LITTLE-PRINCE,AI ĐÓ VẪN GIỮ CÁCH NHÌN ẤY THÌ HỌ SẼ TRỞ THÀNH NHÀ THƠ HAY NHÀ VĂN.CÒN NẾU KHÔNG,HỌ TRỞ THÀNH ...CHÚNG TA!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét